Tâm sự “chuyện ấy” khó nói

Chào những chị

Em không biết chia sẻ với ai, nên lên đây tâm sự muốn nghe ý kiến của mọi người ạEm không biết san sẻ với ai, nên lên đây tâm sự muốn nghe quan điểm của mọi người ạ

Em đã có chồng và sinh con được 9 tháng rồi, từ ngày biết tin em có bầu tới giờ thì 2vc không đụng tới nhau. Em không biết đàn ông mà nhịn lâu như vậy có ổn không.Em đã có chồng và sinh con được 9 tháng rồi, từ ngày biết tin em có bầu tới giờ thì 2 vc không đụng tới nhau. Em không biết đàn ông mà nhịn lâu như vậy có ổn không .

từ khi sinh xong vài tháng đầu thì con còn nhỏ nên 2vc cũng kiêng chuyện đó, chồng em lại đi làm xa, 1 tháng mới về 1 lần. dạo gần đây thì 2,3 tuần về 1 lần. Ở nhà còn có ông bà nên chuyện đó cũng khó, bất tiện. Tối nằm cạnh vợ con mặc dù k có chuyện đó cũng không sao nhưng thậm chí cử chỉ yêu thương ôm ấp cũng không có. Có vài lần 2 vc đi ăn cưới xa nhà nhưng cũng k đả động gì đến chuyện đó. Hồi mới cưới nếu có đi xa 1 tí là buổi trưa cũng kiếm cái nhà nghỉ ngả lưng, bữa nay đi xa thì cũng dạo dạo cà phê cho hết ngày rồi về thôi chứ k có ý định kiếm chỗ nghỉ nữa. Em k hiểu là do chồng ngại hay là có gì khó nói. Chồng em rất thương vợ con, nhưng đã 1,5 năm rồi 2vc k gần gũi, em cứ nghĩ là ở nhà k có cơ hội thì mới nhịn, đằng này khi ra ngoài có cơ hội rồi chồng vẫn k có đả động gì.từ khi sinh xong vài tháng đầu thì con còn nhỏ nên 2 vc cũng kiêng chuyện đó, chồng em lại đi làm xa, 1 tháng mới về 1 lần. dạo gần đây thì 2,3 tuần về 1 lần. Ở nhà còn có ông bà nên chuyện đó cũng khó, phiền phức. Tối nằm cạnh vợ con mặc dầu k có chuyện đó cũng không sao nhưng thậm chí còn cử chỉ yêu thương ôm ấp cũng không có. Có vài lần 2 vc đi ăn cưới xa nhà nhưng cũng k đả động gì đến chuyện đó. Hồi mới cưới nếu có đi xa 1 tí là buổi trưa cũng kiếm cái nhà nghỉ ngả lưng, bữa nay đi xa thì cũng dạo dạo cafe cho hết ngày rồi về thôi chứ k có dự tính kiếm chỗ nghỉ nữa. Em k hiểu là do chồng ngại hay là có gì khó nói. Chồng em rất thương vợ con, nhưng đã 1,5 năm rồi 2 vc k thân mật, em cứ nghĩ là ở nhà k có thời cơ thì mới nhịn, đằng này khi ra ngoài có thời cơ rồi chồng vẫn k có đả động gì .

2vc em kinh tế độc lập, ai cũng có lương nên tiền ai người nấy tiêu. Nhiều lần đi ăn 2vc mà còn giành nhau trả tiền, nhiều khi người ta nhìn vào tưởng là bạn bè nữa chứ. Chồng em thì k đưa lương cho vợ, mặc dù em vẫn biết tiền lương của chồng nhưng chẳng bao giờ đòi chồng phải đưa em giữ, chồng em cũng k giấu diếm gì, hỏi thì nói còn không thì thôi. Vì em cũng có lương đủ nuôi con nên cũng k đòi tiền của chồng nữa. Nhiều lúc em cũng k hiểu nổi 2vc em có giống 1 gia đình không. VC em rất yêu thương nhau nhưng đúng là cuộc sống gia đình nhạt nhẽo quá. Lâu ngày gặp nhau cũng chỉ xoay quanh kể chuyện con rồi thôi thân ai nấy ngủ.2 vc em kinh tế tài chính độc lập, ai cũng có lương nên tiền ai người nấy tiêu. Nhiều lần đi ăn 2 vc mà còn giành nhau trả tiền, nhiều khi người ta nhìn vào tưởng là bạn hữu nữa chứ. Chồng em thì k đưa lương cho vợ, mặc dầu em vẫn biết tiền lương của chồng nhưng chẳng khi nào đòi chồng phải đưa em giữ, chồng em cũng k giấu diếm gì, hỏi thì nói còn không thì thôi. Vì em cũng có lương đủ nuôi con nên cũng k đòi tiền của chồng nữa. Nhiều lúc em cũng k hiểu nổi 2 vc em có giống 1 mái ấm gia đình không. VC em rất yêu thương nhau nhưng đúng là đời sống mái ấm gia đình nhạt nhẽo quá. Lâu ngày gặp nhau cũng chỉ xoay quanh kể chuyện con rồi thôi thân ai nấy ngủ .

Giờ em phải làm sao để thay đổi không khí gia đình cả các mẹ? c chồng em lại làm xa, công việc vất vả nên em cũng chưa lo nghĩ tới chuyện có người khác. Nhưng có khi nào tình 1 đêm hay gì đó tương tự không các mẹ? hứ nếu k thì sao có thể nhịn lâu như vậy mà k có đoái hoài gì cả? Cứ suy nghĩ mãi chắc em tự kỉ mất thôiGiờ em phải làm thế nào để đổi khác không khí mái ấm gia đình cả những mẹ ? c chồng em lại làm xa, việc làm khó khăn vất vả nên em cũng chưa lo nghĩ tới chuyện có người khác. Nhưng có khi nào tình 1 đêm hay gì đó tựa như không những mẹ ? hứ nếu k thì sao hoàn toàn có thể nhịn lâu như vậy mà k có đoái hoài gì cả ? Cứ tâm lý mãi chắc em tự kỉ mất thôi